Aa
1“Hỡi trời, hãy lắng nghe, ta sẽ nói!
Hỡi đất, hãy nghe lời ta nói!
2Lời ta êm nhẹ như sương sa,
có lúc tầm tã như mưa móc.
Nhuần tưới đồng xanh và thảo mộc.
3Ta tung hô Danh Chúa Vĩnh Hằng;
ca tụng công ơn Đức Chúa Trời vĩ đại.
4Chúa là Vầng Đá hiên ngang.
Đường lối Ngài chính là công lý.
Tuyệt đối chính trực và công bằng;
luôn thành tín, không hề nhiễm tội!
5Nhưng Ít-ra-ên phản phúc thình lình;
không tình nghĩa cha con.
Họ là một giống nòi lừa đảo, thông gian.
6Phải chăng đây là cách báo đền ơn Chúa,
hỡi dân tộc khờ khạo, điên cuồng?
Có phải Chúa là Thiên Phụ từ nhân?
Đấng chăn nuôi dưỡng dục, tác thành con dân?
7Thử nhớ lại những ngày dĩ vãng;
suy ngẫm về các thế hệ đã qua.
Thử hỏi xem các bậc trưởng lão.
Họ sẽ ân cần dạy bảo.
8Khi Đấng Tối Cao phân chia lãnh thổ,
phân phối dòng dõi A-đam khắp thế gian,
cho mỗi dân tộc đều hưởng một phần,
thì Ngài căn cứ trên số dân
của cộng đồng con cái Chân Thần.
9Nhưng Chúa là phần của Ít-ra-ên,
vì Gia-cốp thuộc về Ngài.
10Chúa tìm thấy họ trong hoang mạc,
giữa tiếng gào thét của chốn hoang vu;
bảo vệ họ như con ngươi tròng mắt.
11Như phụng hoàng lay động tổ,
bay quanh các con bé bỏng mình,
dang cánh ra hứng đỡ,
rồi cõng đàn con trên cánh.
12Dân ta cũng được Ngài dắt dìu;
chỉ có Chúa, chẳng có thần nào khác.
13Ngài cho họ ở trên đồi cao,
hưởng hoa màu của đất.
Đá lửa bỗng phun dầu,
khe núi tuôn dòng mật.
14Họ được sữa bò, chiên dư dật,
lấy giống chiên, dê đực, dê Ba-san.
Gieo giống lúa mì thượng hạng,
và uống rượu nho thuần chất.
15Nhưng khi Ít-ra-ên32:15 Nt Jeshurun (một tên của Ít-ra-ên trong văn thơ) vừa mập béo,
liền từ bỏ Đức Chúa Trời, là Đấng Sáng Tạo,
coi rẻ Vầng Đá cứu chuộc họ.
16Họ cúng thờ thần tượng xa lạ khiến Ngài ghen tức,
làm những việc ghê tởm để chọc giận Ngài.
17Họ dâng lễ vật cho quỷ
chứ không thờ Đức Chúa Trời,
cúng tế các thần xa lạ
họ và tổ tiên chưa từng biết.
18Họ không chú tâm đến Vầng Đá sáng tạo;
lãng quên Đức Chúa Trời sinh thành họ.
19Thấy thế, Chúa Hằng Hữu buộc lòng ghét bỏ.
Vì con cái Chúa dám khiêu khích Ngài.
20Chúa phán: ‘Ta sẽ lánh mặt;
để xem cuối cùng họ ra sao!
Họ chỉ là một dòng giống bất trung gian tà.
21Họ làm Ta gớm ghét các tượng họ thờ,
dù đó chỉ là tượng vô dụng, vô tri,
chứ chẳng phải là thần.
Ta sẽ làm cho họ ganh với nhiều dân;
làm cho họ tị hiềm những Dân Ngoại.
22Vì lửa giận Ta bốc cháy
và thiêu đốt Âm Phủ đến tận đáy.
Đốt đất và hoa mầu ruộng đất,
thiêu rụi cả nền tảng núi non.
23Tai họa sẽ chồng chất,
Ta bắn tên trúng vào người họ.
24Họ sẽ bị tiêu hao vì đói khát,
thiêu nuốt vì nhiệt, và bệnh dịch độc địa.
Ta sẽ sai thú dữ cắn xé họ,
cùng với các loài rắn rít đầy nọc độc.
25Bên ngoài, rừng gươm giáo vây quanh,
bên trong, nhung nhúc “kinh hoàng trùng,”
già trẻ lớn bé đều tiêu vong.
26Ta định phân tán họ đến các nơi xa,32:26 Nt đập tan
và xóa sạch tàn tích dân này.
27Thế nhưng, Ta nghĩ rằng
kẻ thù sẽ hiểu lầm, tự phụ:
“Ta đánh Ít-ra-ên tan tành.
Chứ Chúa có giúp gì cho họ đâu!”’
28Ít-ra-ên là một dân
có óc lại ngu đần, thiếu hiểu biết.
29Ước gì họ khôn ngoan!
Ý thức được cuối cùng họ sẽ ra sao!
30Vì sao một người đuổi nghìn người chạy trốn?
Hai tên địch đuổi nổi mười nghìn lính Ít-ra-ên?
Vì Vầng Đá đã bán họ, Chúa lìa bỏ họ.
31Nhưng hòn đá của kẻ thù đâu sánh nổi
với Vầng Đá của chúng ta,
chính kẻ thù cũng phải nhìn nhận.
32Quân thù trồng các loại nho
trong vườn Sô-đôm với cánh đồng Gô-mô-rơ.
Nhưng sinh toàn trái nho độc, chua, và đắng.
33Rượu nho của họ là nọc độc rắn.
34Chúa Hằng Hữu phán: ‘Ta đã thu thập và tồn trữ
toàn dân như châu báu trong kho tàng.
35Báo ứng là việc của Ta;
Ta sẽ làm cho kẻ thù trượt ngã.
Vì tai họa ào đến, diệt họ trong nháy mắt.’
36Chúa sẽ xét xử dân Ngài cách công minh,
xót thương tôi trai tớ gái mình
khi thấy năng lực họ tàn tắt,
người tự do lẫn nô lệ.
37Ngài phán: ‘Các thần họ đâu rồi?
Các vầng đá họ ẩn thân đâu?
38Thần được họ cúng tế rượu, mỡ,
bây giờ đã ở đâu?
Kêu chúng dậy giúp đỡ ngươi!
Và bảo bọc các ngươi đi!
39Chỉ có một mình Ta là Chân Thần.
Ta giết và truyền cho sự sống,
gây thương tích, rồi chữa lành;
chẳng quyền lực nào của trần gian
giải thoát nổi người nào khỏi tay Ta!
40Ta đưa tay lên thề:
“Thật như Ta Hằng Sống,
41Ta sẽ mài gươm sáng loáng,
tay Ta cầm cán cân công lý,
xét xử công minh, đền báo lại,
báo ứng những người thù ghét Ta.
42Mũi tên Ta say máu kẻ gian tà,
lưỡi gươm Ta nghiến nghiền xương thịt—
đẫm máu những người bị giết,
gom thủ cấp tướng lãnh địch quân.”’
43Này dân các nước thế gian!
Hãy cùng dân Chúa hân hoan ca mừng,
dù tiêu diệt32:43 Nt báo thù địch tàn hung,
Chúa thương xót mãi dân cùng nước ta.”
44Môi-se và Giô-suê, con của Nun, đọc lại bài ca cho toàn dân nghe.
45Sau khi Môi-se đọc xong,
46ông căn dặn thêm: “Phải cố tâm ghi nhớ mọi điều tôi truyền lại cho anh em hôm nay, để rồi truyền lại cho con cháu mình.
47Vì các luật lệ này không phải là những lời nhảm nhí mà là nguồn sống của anh em. Tuân hành các luật lệ này, anh em mới được sống lâu dài trên đất hứa, đất nước bên kia Sông Giô-đan mà anh em sắp chiếm hữu.”
Báo Trước Môi-se Qua Đời
48Cùng ngày hôm ấy, Chúa Hằng Hữu phán bảo Môi-se:
49“Hãy lên Núi Nê-bô thuộc dãy A-ra-rim trong đất Mô-áp, đối diện Giê-ri-cô để xem đất Ca-na-an là đất Ta cho Ít-ra-ên.
50Con sẽ qua đời trên núi ấy, được về cùng các tổ tiên, như A-rôn đã qua đời trên Núi Hô-rơ.
51Vì con đã không tôn kính Ta trước mặt người Ít-ra-ên, tại suối nước Mê-ri-ba, vùng Ca-đe trong hoang mạc Xin,
52nên con không được vào đất Ta cho Ít-ra-ên, nhưng chỉ được nhìn đất ấy từ xa.”