Aa
Sứ Điệp về Mô-áp
1Sứ điệp này phán về Mô-áp. Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên, phán:
“Khốn cho thành Nê-bô;
nó sẽ sớm bị điêu tàn.
Thành Ki-ri-a-ta-im sẽ bị nhục nhã vì bị chiếm đóng;
các đồn lũy nó sẽ bị nhục mạ và phá vỡ.
2Danh tiếng của Mô-áp không còn nữa,
vì trong Hết-bôn, có âm mưu tiêu diệt nó.
Chúng nói: ‘Hãy đến, chúng ta sẽ xóa nước này khỏi các nước.’
Thành Mát-mên cũng vậy, cũng sẽ nín lặng;
tại đó, lưỡi gươm sẽ rượt đuổi ngươi.
3Hãy nghe tiếng kêu khóc từ Hô-rô-na-im,
vang lên vì cảnh cướp bóc và tàn phá kinh khủng.
4Mô-áp bị tiêu diệt.
Tiếng trẻ khóc than vang đến tận Xô-a.
5Trên đường lên Lu-hít,
người ta vừa đi vừa khóc.
Trên đường xuống Hô-rô-na-im,
vang tiếng khóc than cho cảnh tàn phá.
6Hãy trốn chạy vì mạng sống mình!
Hãy ẩn mình như bụi cây trong hoang mạc!
7Vì các ngươi ỷ lại nơi của cải và thành tích,
nên các ngươi sẽ bị diệt vong.
Thần Kê-mốt của các ngươi bị lưu đày
cùng với bọn tư tế và quan quyền!

8Tất cả thành sẽ bị hủy diệt,
không một ai thoát khỏi—
trên vùng cao nguyên hay dưới các thung lũng,
vì Chúa Hằng Hữu đã phán vậy.
9Ước gì người Mô-áp mọc cánh
để bay xa thoát nạn diệt vong,
vì dân thành nó bị tàn sát,
không còn lại người nào.
10Khốn cho người làm việc Chúa cách giả dối,
những người không chịu để cho gươm mình vấy máu!

11Từ khởi đầu lịch sử, Mô-áp đã sống trong an nhàn,
chưa bao giờ bị lưu đày.
Nó như rượu ngon thơm ngát, dịu ngọt.
Cất kỹ trong thùng rượu lâu năm,
chưa bao giờ rót ra.”
12Chúa Hằng Hữu phán: “Nhưng sắp đến kỳ
khi Ta sai người đến rót rượu từ trong bình.
Họ sẽ rót ra,
rồi đập bể bình đi!
13Lúc ấy, người Mô-áp mới hổ thẹn về thần Kê-mốt,
cũng như dân tộc Ít-ra-ên hổ thẹn về thần bò con ở Bê-tên.

14Sao các ngươi còn khoác lác: ‘Chúng ta là những anh hùng,
những dũng sĩ thiện chiến.’
15Nhưng bây giờ Mô-áp và các thành nó sẽ bị hủy diệt.
Các thanh niên ưu tú của Mô-áp đều bị tàn sát,”
Vua, Danh Ngài là Chúa Hằng Hữu Vạn Quân phán.
16“Tai họa sắp đổ xuống Mô-áp;
tai vạ đến rất nhanh.
17Các dân tộc lân bang của Mô-áp,
hãy khóc giùm cho nó!
Hãy xem quyền trượng của nó đã gãy thế nào,
và cây gậy xinh đẹp của nó tiêu tan ra sao!

18Hãy rời vinh quang của ngươi
và ngồi trên đất, hỡi dân cư Đi-bôn,
vì kẻ hủy diệt Mô-áp cũng sẽ tàn phá Đi-bôn.
Chúng lật đổ các đồn lũy của ngươi.
19Hỡi dân cư A-rô-e,
hãy kéo ra đường xem.
Hãy hỏi người trốn chạy khỏi Mô-áp:
‘Chuyện gì đã xảy ra tại đó?’
20Và đáp rằng:
‘Mô-áp bị tàn phá, bị ruồng bỏ;
Hãy khóc than và rên xiết!
Hãy loan báo khắp vùng Sông Ạt-nôn rằng:
Mô-áp đã bị hủy diệt!’
21Sự trừng phạt giáng xuống khắp vùng bình nguyên—
trên Hô-lôn, Gia-xa, và Mê-phát,
22Đi-bôn, Nê-bô, và Bết Đíp-la-tha-im,
23Ki-ri-a-ta-im, Bết Ga-mun, và Bết Mê-ôn,
24Kê-ri-giốt và Bốt-ra—
cùng tất cả thành của Mô-áp, xa và gần.”

25Chúa Hằng Hữu phán: “Sức mạnh của Mô-áp đã kết thúc.
Cánh tay của nó đã bị gãy.
26Hãy làm cho Mô-áp say
vì nó đã kiêu ngạo chống lại Chúa Hằng Hữu.
Mô-áp sẽ nuốt lại đồ nó mửa ra
và bị mọi người chế giễu.
27Có phải ngươi đã chế giễu Ít-ra-ên?
Có phải ngươi đã bắt nó giữa những kẻ trộm sao
mà ngươi xem thường nó như ngươi đã làm?

28Hỡi cư dân Mô-áp,
hãy trốn khỏi các thành và ẩn náu trong hang đá.
Hãy trốn như chim bồ câu
núp trong tổ giữa các khe đá.
29Chúng ta đã nghe nói rằng Mô-áp rất kiêu căng,
ngạo mạn, và tự tôn tự đại.”
30Chúa Hằng Hữu phán: “Ta biết Mô-áp thật xấc xược
nhưng nó chỉ khoe khoang, khoác lác—
không còn sức lực.
31Vì thế, Ta than van cho Mô-áp;
phải, Ta thương tiếc vì Mô-áp.
Lòng Ta tan nát vì người Kiệt Ha-rê-sết.

32Hỡi cây nho ở Síp-ma,
Ta sẽ khóc cho ngươi nhiều hơn Ta đã khóc cho Gia-ê-xe.
Các cành ngươi vươn xa đến Biển Chết,
nhưng kẻ hủy diệt đến lột trần ngươi!
Nó đến hái sạch nho và trái mùa hạ của ngươi.
33Sự hoan hỉ và vui mừng đã biến mất khỏi cánh đồng phì nhiêu của xứ Mô-áp.
Ta khiến cho rượu ngưng chảy từ máy ép.
Không ai hò reo lúc ép nho.
Tại đó chỉ có tiếng kêu la, phải, chẳng phải tiếng mừng vui.
34Nhưng là tiếng kêu la kinh hoàng từ Hết-bôn cho đến tận Ê-lê-a-lê và Gia-hát; từ Xoa đến tận Hô-rô-na-im và Ê-lát Sê-li-sia. Ngay cả nước Nim-rim cũng khô cạn.”
35Chúa Hằng Hữu phán: “Ta sẽ chấm dứt sự cúng tế tại những nơi cao và việc dâng hương cho các thần tượng tại Mô-áp.
36Lòng Ta than khóc Mô-áp và Kiệt Ha-rê-sết như tiếng sáo buồn thảm, vì tài nguyên chúng tích trữ đã mất hết rồi.
37Dân chúng cạo trọc đầu và râu mình trong than khóc. Chúng chém tay mình và lưng thắt bao gai.
38Khắp các đường phố Mô-áp, trên các sân thượng đều vang tiếng khóc lóc, than van. Vì Ta đã đập tan Mô-áp như cái bình cũ kỹ, vô dụng.
39Hãy nghe tiếng đập vỡ! Hãy nghe tiếng khóc than! Hãy xem cảnh sỉ nhục của Mô-áp. Nó trở nên đề tài chế giễu, là biểu tượng sụp đổ cho các dân tộc lân bang.”
40Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán:
“Này! Kẻ thù sẽ bay nhanh như đại bàng,
xòe cánh ra che phủ đất Mô-áp.
41Các thành của nó sẽ bị chiếm đóng,
và các đồn lũy nó đều thất thủ.
Ngay cả các chiến sĩ mạnh nhất cũng sẽ đau đớn
như đàn bà trong cơn chuyển dạ.
42Mô-áp sẽ không còn là một nước nữa,
vì nó đã tự tôn tự đại, chống lại Chúa Hằng Hữu.”

43Chúa Hằng Hữu phán: “Hỡi Mô-áp!
Sự kinh hoàng, cạm bẫy, và lưới đã dành sẵn cho ngươi.
44Ai trốn sẽ mắc vào cạm bẫy,
ai thoát bẫy sẽ bị vướng vào lưới.
Vì Ta sẽ đem lại một năm hình phạt cho Mô-áp,”
Chúa Hằng Hữu phán vậy.
45Những người chạy trốn đến Hết-bôn,
không còn đủ sức đi xa hơn nữa.
Vì một ngọn lửa từ Hết-bôn,
từ giữa hoàng cung Vua Si-hôn,
sẽ thiêu cháy khắp đất
cùng tất cả dân phản loạn.

46Hỡi Mô-áp, người ta than khóc cho ngươi!
Dân của thần Kê-mốt đã bị hủy diệt!
Con trai và con gái của ngươi
sẽ bị bắt đi lưu đày.
47“Nhưng Ta sẽ phục hồi sự thịnh vượng của Mô-áp
trong những ngày cuối cùng.
Ta, Chúa Hằng Hữu, đã phán vậy!”
Đây là lời cuối cùng của Tiên tri Giê-rê-mi nói về Mô-áp.