Aa
1Chúa Hằng Hữu phán: “Trong ngày ấy, kẻ thù sẽ đào hài cốt các vua Giu-đa, các quan tướng, các thầy tế lễ, các tiên tri, và các thường dân Giê-ru-sa-lem.
2Chúng sẽ lấy xương khô rải ra trên đất dưới ánh mặt trời, mặt trăng, và các vì sao—tức các thần mà dân Ta yêu chuộng, phục vụ, và thờ lạy. Không ai buồn đi lượm các xương khô ấy để cải táng, nhưng cứ để cho mục nát làm phân bón.
3Số phận của đám dân sống sót còn thê thảm hơn, họ mong được chết đi để khỏi chịu đựng cảnh lưu đày nhục nhã nơi các xứ lạ mà Ta đưa họ đến. Ta, Chúa Hằng Hữu Vạn Quân, đã phán vậy!”
Sự Lừa Gạt của Các Tiên Tri Giả
4“Giê-rê-mi, hãy rao truyền cho dân chúng: ‘Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán:
Khi người ta vấp ngã, chẳng lẽ họ không đứng dậy sao?
Khi biết mình đi sai đường, họ không quay lại sao?
5Nhưng tại sao dân này cứ tiếp tục đi sâu vào con đường sai lạc?
Tại sao người Giê-ru-sa-lem không chịu trở lại?
6Ta nghe chúng chuyện trò với nhau,
nhưng chẳng nghe một lời chân thật.
Không một ai hối lỗi vì đã làm điều sai sao?
Có ai nói rằng: “Tôi đã làm một việc thật khủng khiếp” không?
Không! Tất cả đều vội vàng tiến nhanh trên con đường tội ác
như đàn ngựa chạy ra mặt trận!
7Ngay cả đàn cò bay trên trời
còn biết phân biệt mùa di chuyển,
như chim cu, chim nhạn, và chim sếu.
Chúng còn biết mùa nào phải trở về.
Nhưng dân Ta thì không!
Chúng chẳng biết quy luật của Chúa Hằng Hữu.
8Sao các ngươi còn dám tự hào: “Chúng tôi khôn ngoan vì chúng tôi hiểu lời của Chúa Hằng Hữu,”
khi các thầy dạy của các ngươi đã xuyên tạc lời Ta và lừa bịp các ngươi?
9Những người tự coi mình khôn ngoan sẽ té ngã
trong bẫy ngu muội của mình,
vì chúng đã khước từ lời Chúa Hằng Hữu.
Chúng còn khôn ngoan được sao?
10Ta sẽ giao vợ của chúng cho người khác
và ruộng vườn của chúng cho người lạ.
Từ thường dân cho đến người cao trọng,
chúng đều trục lợi cách gian lận.
Phải, ngay cả tiên tri và thầy tế lễ cũng vậy.
Tất cả chúng đều lừa gạt, dối trá.
11Chúng chữa trị cẩu thả
những vết thương trầm trọng của dân Ta.
Chúng còn quả quyết bình an
khi chẳng có chút bình an nào.
12Lẽ nào chúng không xấu hổ về những hành động ghê tởm của mình?
Không một chút nào—không một chút thẹn thùng đỏ mặt!
Vì thế, chúng sẽ ngã chết giữa những người tử trận.
Đến ngày Ta thăm phạt, chúng sẽ bị diệt vong,
Chúa Hằng Hữu phán vậy.
13Ta sẽ thiêu đốt chúng.
Vườn vả, vườn nho của chúng cũng tan hoang.
Cây ăn trái của chúng đều khô héo.
Tất cả phước lành Ta đã ban cho chúng sẽ không còn nữa.
Ta, Chúa Hằng Hữu, đã phán vậy!’
14Lúc ấy, nhiều người sẽ bảo nhau:
‘Lẽ nào chúng ta đành khoanh tay chịu chết?
Hãy trốn vào các thành kiên cố rồi chết tại đó.
Vì Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời chúng ta đã hủy diệt chúng ta
và cho chúng ta uống chén thuốc độc
vì chúng ta phạm tội chống nghịch Chúa Hằng Hữu.
15Chúng ta mong bình an, nhưng bình an không đến.
Chúng ta trông được chữa lành, mà chỉ gặp toàn cảnh khủng bố kinh hoàng.’

16Tiếng khịt mũi của ngựa chiến cũng có thể nghe được
trên mọi nẻo đường từ phía bắc của thành Đan!
Cả đất nước rúng động vì quân đội xâm lăng tấn công như vũ bão,
chiếm đóng các thành, làng mạc, nuốt chửng các bầy súc vật
và mùa màng, cầm tù và tàn sát dân.
17Ta sẽ sai nhiều đội quân thù đến giữa ngươi
như rắn độc, ngươi không tài nào ếm chú được.
Chúng sẽ cắn ngươi, và ngươi sẽ chết.
Ta, là Chúa, phán vậy!”
Giê-rê-mi Than Khóc cho Tội Lỗi của Giu-đa
18Tôi ước mong được an ủi vì tôi quá đau buồn;
lòng dạ tôi tan nát.
19Có tiếng kêu khóc của dân tôi;
có thể nghe từ miền đất xa xôi.
Dân tôi hỏi: “Có phải Chúa Hằng Hữu đã từ bỏ Giê-ru-sa-lem không?
Ngài không còn ngự trị Giê-ru-sa-lem sao?”

“Tại sao chúng chọc giận Ta bằng các tượng thần
và thờ lạy tà thần nước ngoài?” Chúa Hằng Hữu phán vậy.

20Dân chúng kêu khóc: “Mùa gặt đã qua,
và mùa hè đã hết,
mà chúng ta chưa được cứu!”

21Tôi đau đớn với nỗi đau của dân tôi.
Tôi sầu muộn và kiệt sức lẫn khiếp sợ.
22Lẽ nào không có thuốc men trong Ga-la-át?
Không có thầy thuốc nào tại đó sao?
Vì sao vết thương của dân tôi
không được chữa lành?